Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề.

 Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.

***

Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề. Thấy anh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng bưng trà, rót nước như đón tiếp khách từ phương xa đến, rồi bước ngay vào bếp nấu nướng.

Chị vừa tất bật làm cơm vừa kể lể với chồng những việc xảy ra trong mấy năm qua. Nhưng anh không hề liếc nhìn chị lấy một cái khiến chị ngừng bặt, ngượng ngùng như mình đã làm sai điều gì.

Anh không uống trà do chị bưng lên, không ăn hoa quả chị gọt cho anh. Anh ngồi trên sofa, suy tính làm sao nói cho rõ mọi chuyện. Anh về lần này là để ly hôn với chị.

Anh và chị lớn lên trong cùng một thôn. Khi chạm ngõ, anh không đồng ý vì một bên chân chị có tật. Mẹ anh bảo, nó tốt bụng, chân có hơi tập tễnh nhưng chẳng trở ngại gì đến công việc, vả chăng chỉ có con bé ấy là thích hợp với gia đình mình.

anh lấy chị do gia đình sắp đặt

Anh là người hiếu thuận, biết mẹ nói như thế là thực tình nên không có ý kiến gì nữa. Nhưng anh không thích chị, chị biết lòng anh không được thoải mái nên trước mặt anh, chị cũng hơi bị gò bó. Chị một lòng đối xử tốt với anh, dường như chỉ có thế mới bù đắp được cho anh.

Sau khi cưới hai vợ chồng chuyển lên ở phố huyện. Mẹ chị lên thăm con gái, thấy căn phòng hai vợ chồng thuê vừa chật chội vừa cũ kỹ, chẳng khác gì ổ gà bỏ hoang lâu ngày. Anh bảo, không có tiền mua nhà, có ổ gà mà ở đã là tốt lắm rồi. Bà mẹ thương con gái, bỏ ra một số tiền cho chị để hai vợ chồng mua một căn hộ ở phố huyện.

Chị bảo, nhà ở tầng năm giá rẻ, mua ở tầng năm vậy. Số tiền còn thừa nên mua thức ăn bổ dưỡng cho mẹ. Lúc ấy, sức khỏe mẹ anh ngày một suy giảm, bà rất hay váng đầu, bác sĩ bảo, nửa tháng nên truyền dịch cho bà một lần. Mẹ anh chỉ có người con duy nhất là anh nên chị phải lo tất cả mọi việc.

Bạn anh rủ anh đi nơi khác làm thuê, bảo tiền kiếm được ở ngoài đó dễ hơn ở phố huyện rất nhiều. Anh xiêu lòng nhưng lại không nỡ bỏ mẹ ở nhà. Chị lúc đó vừa có bầu, suy nghĩ một hồi rồi bảo anh, nếu muốn đi thì cứ đi, ở nhà đã có em. Chị đón mẹ chồng ở dưới quê lên phố huyện ở cùng với mình.

Anh bảo, kiếm được kha khá tiền tôi sẽ về. Chị bảo, kiếm được tiền hay không, anh cứ về là được.

Anh mới đi được mấy tháng, mẹ anh đã ốm liệt giường. Trong thư gửi cho anh, chị bảo anh nên về. Chồng là núi cho vợ nhờ cậy, chị muốn nương tựa vào trái núi đó.

Khi ấy việc làm ăn của anh vừa mới tiến triển, anh viết thư khuyên chị nên cố gắng, anh không thể bỏ việc để về được. Thư sau gửi cho anh, chị không nói việc nhà vất vả gian nan nữa, chỉ nói mọi việc đều ổn để anh yên tâm về phía ra đình để yên tâm làm ăn.

Anh đi một mạch đến 5 năm. Sau 5 năm, anh được bạn cùng thôn báo tin mẹ anh sắp nguy, anh đành thu xếp hành lý trở về nhà. Về đến nhà, anh thấy nhà được thu xếp đâu ra đấy. Mẹ anh quần áo tinh tươm sạch sẽ nằm trên giường. Anh nhớ tới lời mẹ bảo anh ngày trước, rằng chị là cô gái tốt bụng và chịu thương chịu khó...

việc nhà vất vả, chị cần một chỗ dựa

Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.

Người tình nói, cô muốn anh cho cô một danh phận. Anh bảo cô, mẹ mình ốm nặng lắm, anh lấy vợ vốn là một sai lầm, có gì lưu luyến nữa đâu! Thế rồi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn về nhà.

Anh trải tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt vợ, nói, tôi chỉ cần thằng bé, còn tất cả là phần của cô ; ngoài ra tôi còn bù thêm cho cô một khoản tiền lớn nữa. Anh cho rằng mình xử sự như thế là rất có tình và hào phóng. Mặt chị lập tức trắng bệch. Một lúc lâu sau chị mới nức nở nói, em không cần một xu của anh, anh để con cho em là được.

Anh hỏi:

- Vì sao cô cứ nhất định nuôi con?

- Cô có khả năng nuôi dạy nó cho tốt đâu? Tôi mới có thể cho nó học một trường tốt nhất, cho nó sống đầy đủ nhất.

Chị đáp:

- Em có đủ tình yêu cho nó, như thế chẳng đủ rồi sao?

Đang lúc hai người tranh chấp thì con trai họ chạy về, nói là muốn tới siêu thị mua đồ chơi. Anh cất tờ giấy ly hôn, đưa con xuống lầu đi siêu thị. Con lớn chừng này rồi mà anh chưa hề chăm sóc nó được tẹo nào, vì thế anh chiều theo ý con, mua rất nhiều thứ cho nó.

Khi phải leo cầu thang lên tầng năm, thằng bé kêu mỏi chân, bắt bố cõng. Anh cõng con, leo được hai tầng đã mệt đứt hơi.
Thằng bé hỏi:

- Ba có mệt không?

- Mệt chứ!

- Con đã lớn thành đứa trẻ lớn rồi mà!

Thằng bé áp mặt vào lưng bố, nói:

- Ba ơi, nếu mệt thì ba đếm bậc cầu thang nhé, hễ đếm là ba không thấy mệt nữa đâu!

Anh không nhịn được cười, bảo con:

- Sao con ngốc thế?

- Đếm thì lại mệt hơn ấy chứ?

Thằng bé nói :

- Khi ba vắng nhà, mẹ thường bế con và cõng bà xuống sân phơi nắng. Lúc phơi nắng xong trở lên nhà, mẹ bước lên bậc nào thì đếm bậc ấy. Mẹ bảo đếm thì không thấy mệt nữa. Ấy là mẹ còn đau lưng đấy, chẳng lẽ ba không khỏe bằng mẹ hay sao?

Anh bỗng ngây người rồi trong mắt chợt trào ra cái gì đó long lanh.

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Tuổi thơ trong tôi

Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.

***

Hú hú... mày về quê từ khi nào đó, dạo này nhìn khác hẳn ra đó nha..

- Về mấy ngày rồi, vài hôm đi lại thôi..

- Rãnh ghé nhà tao ăn cơm cháy mắm nêm ha.

- Mai tao ghé ha!

....

lovely-children

Chỉ nói được vài câu, một đứa bạn hàng xóm. Có nên gọi nó là " tri kỉ " hay không?? Hay là " thanh mai trúc mã"

Nhớ ngày xưa, đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau. Gọi nhau í ới. Đi đâu cũng có nhau.. Vậy ư! Thời gian trôi qua nhanh quá.

Quá khứ ơi! Có trở về cùng tôi..

Tôi sinh ra tại một nơi nắng, gió khắc nghiệt. Lúc mưa thì mưa như xối xả, nắng thì cháy rát người. Dường như, khí hậu nơi đây không thể lẫn đi đâu được...Ninh Thuận.

"Quê tôi đấy! Đất nghèo Ninh Thuận

Suốt bốn mùa mưa ít, nắng nhiều

Dân vất vả cần cù, chịu khó,

Trên đồng khô ruộng lúa, vườn rau

Thị xã Phan Rang kề Quốc lộ

Có nhà hàng khách sạn, công viên.Nhiều cơ sở, tiệm buôn sầm uất

Các trẻ em hăm hở đến trường"

Tôi ở cái nơi gọi là thị trấn, nhưng mỗi lần muốn xuống phố là phải mất mấy chục cây, đường đi cồng kềnh, chẳng khác gì phi ngựa. Nhiều lúc cứ ngỡ như đang có một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài......

Nắng gió khắc nghiệt, nhiều khi cảm thấy rất ghét cái nơi mình sinh ra, mệt mõi kiếm ăn qua ngày, cuộc sống đồng ruộng, chăn bò, bắt ốc. Mơ ước, rời khỏi nơi đây, đến một nơi sầm uất, khám phá cuộc sống giàu sang, thế nhưng, bây giờ lại khao khát quê hương đến như thế.

Sống ở cái nơi gọi là nghèo về vật chất, nhưng tình cảm thì chẳng nghèo được. Vì ai cũng thương quí nhau. Có gì cũng chia sẻ, hỏi han nhau. Dường như, như thế là quá đủ rồi.

Tuổi thơ, không có cái gọi là công viên nước, không có nhiều tiền tiêu, không có quần áo đẹp, không biết rạp chiếu phim là như thế nào?...

girl-smile

Nhớ lúc đó, con nít lên 3 đã biết tập tành chơi trò " cô dâu, chú rễ "

"Cô dâu, chú rễ làm bể bình bông

Đổ thừa con nít..."

Đứa nào cũng nhao nhao, "tao, tao làm cô dâu cho. Để tao làm chú rễ."

Vậy mà, khi bắt cặp thì ai cũng ngại ngùng, e thẹn. Mặc đồ cô dâu bằng tấm màng bao lại, chú rể thì mượn đại cái áo sơ mi của người lớn, rồi, bái đường thành thân. Chơi vui vậy, nhưng chẳng đứa nào hiểu được ý nghĩa trọng đại của nó.

Hồi nhỏ cứ thích thề non, hẹn biển. Nói yêu ai là yêu cả đời..rồi móc ngoéo tay với nhau. Cứ thế mà tin, đứa nào cũng sợ mình sẽ phản bội lời thề, bị nhiều chuyện không hay. Nhớ lắm.

Nhớ những buổi trưa hè nắng gắt, cả đám í ới gọi nhau rủ đi tắm sông, một đám cả trai, lẫn gái. Không biết mắc cỡ là gì, trần truồng, vừa tắm, vừa cười sảng khoái.

Lúc đó, còn đang chiếu phim " Cô Gái Đại Dương". Vậy là cứ thế mà bắt chước, Chạy từ bờ sông, vừa chạy vừa kêu tên con cá voi. Nghịch lắm. Có lần tôi xém bị chết đuối, thế là sợ mọi người về mét má. Năn nỉ ỉ ôi, mấy đứa mới chịu im miệng. Thế là giấu nhẹm đến tận bây giờ.

Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.

Những buổi chiều tà, rủ nhau vô ruộng bắt ốc bưu, đem về luộc xả gần cả một nồi to. Cả đám bu lại, ăn không biết nhường ai là gì?. Hè về thì rủ nhau đi hái me, lột vỏ me, cân me hơn mấy kí, đem bán được khối tiền. Đủ cho cả đám ăn kem. Chỉ có khi đó, ăn gian, cấm thêm vài cục đá vào bao me, tăng thêm 2-3 ký. Gan to thật.

canh-dieu-tuoi-tho-toi

Lúc nhỏ, đứa nào mà không biết bơi, là cứ tìm con chuồn chuồn cho nó cắn rốn. Cắn càng đau, càng bơi giỏi. Giờ nghĩ lại, thấy mình ngu ngơ làm sao?

Rồi những trò chơi dại, tới giờ tối là rủ nhau đi chọc chó nhà người ta, mà chỉ chọc duy nhất cái nhà giàu nhất xóm. Con chó to, mà hung dữ.

Ai cũng cầm sẵn 1 cục đá, cứ thế mà ném, chó đuổi, mạnh ai nấy lo, không cần biết đứa nào. Chậm thì chết. Có hôm, tôi lon ton chạy qua nhà hàng xóm hái trộm chùm ruột, ai dè, con chó chạy ra nhảy phốc lên, cắn ngay bụng, ôi! đau dã man..huhu

- Bầu, chiều nay qua nhà tao đi. ( con bạn hàng xóm nó gọi)

- Mai con Yên (Phùng) đi vô thành phố lại rồi. Qua nhà nó đi

- Ừ, nhớ xuống đó.

Là dân quê mà, gọi nhau cũng bằng tên cún cơm ở nhà, đứa nào không có biệt danh thì gán tên ba má nó vào, ví như bầu, Hiệp Mò, Hiếu Cọt, Cu

Búp, Trang Dũng, Yên Phùng, Nghĩa Huệ, Hiệp Lan..Không cần biết ba má tụi nó nhăn mặt cỡ nào. Nhưng riết rồi cũng quen.

Hồi đó, chuyên gia đi hái trộm, chó rượt, người chửi mà chẳng thèm để ý, xoài đầy cây, có ăn là được. Một chén nước mắm đường cay, vài trái xoài chua. Cũng đủ thèm thuồng lắm rồi. Đám con gái thì thích búp bê, nhưng mà không có tiền mua. Ăn cây kem 500 đồng bạc, rồi lấy cái que kem làm búp bê cây, tóc thì bằng rau bắp, quần áo thì lấy vải quấn vào. Không có nữa thì cắt giấy làm búp bê. Ôi thôi! Đủ thứ trò.

Chơi đánh dụ, đánh trổng, tạc lon, tạc hình, nhảy dây. Chẳng phân biệt trai gái, chơi với nhau vui là được. Thân nhau lắm, hồi nhỏ cứ ngỡ sẽ cưới nhau cơ.

Nhớ cái lần mà mới biết đánh bài, má kêu trông nhà cho má đi làm, vài phút sau, bỏ nhà sang hàng xóm ngồi đánh tiến lên. Tôi thì đang chơi hăng say, mấy đứa kia tự nhiên im lặng, mặt lấm lét, chả hiểu chuyện gì, tôi cứ thế ngồi chửi tụi nó. Ai dè, má đứng đằng sau, đánh cho mấy roi, bầm hết cả mông, đau lắm, khóc thét cả buổi chiều. Tuổi thơ là gắn với đòn roi, ngày nào mà không bị đánh là ngoan lắm rồi.

Có lần tối khuya rủ nhau ra bờ sông chơi ma lon, 1 cái lon, có vài cục kẹo dừa, cắm thêm mấy cây nhang, ngồi đó cứ mà khấn " ma lon, ma lon".. đợi lâu ơi là lâu, mà chẳng thấy ma lon hiện lên.

- Em biết làm cho ma lon hiện lên rồi?

- Sao? Sao em?

- Kêu ai tè lên cái lon là được à!

Rồi! nhìn qua nhìn lại, thấy thằng nhỏ nhất đám, bắt nó tuột quần đứng tè lên cái lon. Thằng nhỏ cố gắng đến xanh mặt mới ra được vài giọt. Vất vả là thế!

Mà chưa kịp gọi ma lên, thì tụi nhỏ chạy về nhà, coi "những bông hoa nhỏ"...Ghiền! ghiền lắm cái chương trình đó.

Mà sao khi đó cứ thích đi ăn cơm nhà hàng xóm, đồ ăn ít, chủ yếu là nước mắm, rau luộc nhưng sao cứ thích ăn, thích cạo nồi móc cơm cháy. Thèm lắm luôn.

Thích nhất là chơi " năm mười", mỗi lần chạy đi trốn là cởi áo nhau ra đổi, phải nói là đứa nào mà bị thì có nước bị cả ngày. Có lần, tôi bị, đọc năm mười mấy lần ấy, lúc đi tìm thì chẳng thấy ai, khóc quá trời, ai dè mấy người đó đi tắm sông. Tức, giận cả ngày, không thèm chơi nữa. Mà tụi nó cũng mặc kệ, có biết người khác giận là như thế nào đâu. Giận chán cũng chạy ra chơi chung.

Ở Quê tôi, không rạp chiếu phim, không có công viên nước, đường đất thì kéo dài, con nít thì nhiều, chiều nào cũng tụ đầy đường chơi xí banh. Người lớn, người nhỏ chẳng phân biệt gì, cứ kêu mày mày, tao tao.Chiều nào trong xóm cũng đầy ắp tiếng cười...

caubecobe

***

Giờ lớn rồi, cứ mỗi lần nhắc lại chuyện cũ thì cứ mắc cỡ, ngại lắm. Nhưng mà, hiếm khi được gặp nhau, ai cũng đi học xa, lâu lâu cũng chỉ nói được vài câu rồi cũng thôi.

7,8 năm rồi, ai cũng có việc để tâm riêng, con nít cũng không hay chơi như trước.

Đi học ở thành phố, sống 1 cuộc sống nhộn nhịp, hối hả, biết nhiều cái mà mình chỉ được nghe trên ti vi, khác rồi, khác xưa lắm rồi. Thèm lắm cảm giác quê nhà, với lũ trẻ, với mùi vị quê hương, tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp kĩ niệm, nhớ những câu ru " à ơi dí dầu" của má, nhớ những khi ăn đòn thật đau. Những trưa hè tắm sông, bắt ếch, bắt dế về chơi. Những lúc đạp xe đạp thật xa để hái phượng, chơi đá gà.Những khi đi đào củ lang, củ mì. Những trái xoài chua với chén mắm ớt cay.

Trầy trụa, mồ hôi chảy đầy người khi ôm nhau chơi " gở gẻ"..Nhớ những khi giận hờn nhau, cách 1 cái hàng rào mà chẳng thèm nhìn mặt, lâu lâu lại chạy sang nhà hàng xóm xin lại cái quần, cái áo bị lấy nhầm.

Nhớ cái mùi vị của kẹo kéo, của cây kem chuối, gói xôi bắp, cục kẹo dừa. Những trái ổi, trái me hái trộm.

Những con cá được câu trên dòng sông sau nhà, là những khi trèo cây khế, trứng cá té trật tay.

Những lúc trời mưa to mà vẫn trần truồng cùng tắm mưa. Những miếng cơm cháy chấm mắm nêm ăn vụng.

Chơi lò cò, bún thun,đi vô rừng bắn chim, ra ruộng lúa bắt cào cào cho chim ăn. Đi đi xa lắm mà không biết mệt, ngồi trên đê mà hát hò, nói ước mơ sau này như thế nào.Mà lạ thật, đứa nào cũng thích được làm thầy giáo, cô giáo.

Còn thề nguyện hứa sau này sẽ ở cạnh nhau. Nhưng giờ.........thật khác xưa?

Cuộc sống đổi thay. Lòng người có hay chăng cũng thay đổi lắm, những khoảnh khắc ấy, thời gian của tuổi thơ, xa rồi..........
Có hay chăng? Thời gian quay lại...

Tuổi thơ ơi!